Thursday, January 25, 2007

ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM GIẪY CHẾT

Đảng CSVN đang giẫy chết

Phạm Hồng Đức - 11.01.2007

Chúng ta biết rằng đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN lúc đầu lấy tên gọi là đảng CS Đông Dương) ra đời ngày 3.2.1930 đến nay đã 76 năm. Nhưng do các quan điểm sai lầm như "Đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, chính quyền nằm đầu họng súng, kinh tế chỉ huy bao cấp Nhà nước và tập thể v.v...". Nên ĐCSVN đã gây ra vô vàn tội ác đối với Nhân dân như : cuộc Cải cách Ruộng đất thời kỳ năm 1955-1956, cuộc đàn áp Nhân văn giai phẩm năm 1958, đến năm 1959-1960 thì lùa Dân vào hợp tác xã, các công nông trường, xí nghiệp. Tết Mậu Thân 1968, thì ĐCSVN đã chôn sống hàng ngàn người vô tội ở Huế, sau năm 1975 thì ĐCSVN đã giết hoặc bắt đi tù cải tạo hàng triệu người ở các tỉnh phía Nam v.v... và v.v...

Do nhận thức sai lầm, do tình hình thế giới thay đổi nên con đường của ĐCSVN đã phải thay đổi từng giai đoạn "Độc tài khép kín - Độc tài nhưng mở cửa kinh tế - Độc tài nhưng hội nhập kinh tế với thế giới". Như thế là nhận thức của ĐCSVN đã thay đổi tiến bộ dần và nay đã đến đoạn cuối.

Chúng ta phải khẳng định chắc chắn rằng "Nền kinh tế thị trường không thể sống chung với chế độ đảng trị độc tài được". Vào WTO thì nền kinh tế phải vận hành theo các điều luật cạnh tranh công bằng của pháp lý quốc tế, vì vậy sự vận hành kinh tế của xã hội sẽ bóp chết nền chính trị độc tài.

Vậy sau đây tôi xin phân tích các lý do để chứng minh cho mọi người thấy là ĐCSVN đang giãy chết.

I. Tư tưởng lập trường.

Chúng ta biết rằng trong 76 năm ra đời và cầm quyền, ĐCSVN với bộ máy độc tài tuyên truyền khổng lồ hòng bắt cả Dân tộc đi theo chủ thuyết vô thần Mác - Lênin. Nhưng trong quá khứ thì các tôn giáo, các thuần phong mỹ tục như cúng tổ tiên, ông bà hoặc đi đền, đi chùa vẫn tồn tại với Nhân dân kể cả những người Cộng sản. Còn kinh tế thì với quan điểm kinh tế chỉ huy bao cấp trên toàn quốc, nhưng kinh tế cá nhân, tư thương vẫn âm thầm tồn tại. Chính vì vậy sau năm 1986 ĐCSVN đổi mới, mở cửa thì nay các tôn giáo đã lớn mạnh hơn nhiều và các phong tục, các đền chùa, nhà thờ họ đã phát triển xây dựng lại rất nhiều trên khắp Đất nước. Còn kinh tế thì kinh tế cá nhân đã lấn át kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể. Như thế là ĐCSVN đã thua và Dân đã thắng. Hay nói đúng hơn là ĐCSVN đã theo đuôi Dân.

Hiện nay dù ĐCSVN vẫn còn hô "Chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh". Nhưng chủ nghĩa Mác - Lênin thì làm gì có thần linh, có tâm linh, có kinh tế tư nhân. Nghĩa là ĐCSVN hô để tự lừa dối mình và lừa Dân mà thôi. Như thế thì lập trường tư tưởng của ĐCSVN nay đã không còn là "Chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh" nữa rồi.

Hiện ĐCSVN vẫn muốn độc tài để được đặc quyền, đặc lợi, ĐCS cũng như những người lý luận của đảng hòng muốn xây dựng một xã hội độc tài đảng trị mà cộng sản không ra cộng sản, tư bản cũng không ra tư bản. Nói cho đúng thì ĐCSVN đang khủng hoảng về tư tưởng, lập trường và hướng đi trong tương lai.

II. Nội bộ ĐCSVN.

Chúng ta biết rằng do chế độ độc tài đảng trị tuyệt đối nên ĐCSVN đã cướp đi mọi quyền làm người của Nhân dân. Vì vậy, ĐCSVN muốn làm gì thì làm, muốn nói như thế nào thì nói. Chính những lý lẽ đó nên ĐCSVN là một đảng chuyên lừa dối Nhân dân. Cho nên mọi cơ quan, tổ chức của đảng đều luôn luôn vẽ lên những thành tích để lừa dối đảng, lừa dối Nhân dân mà thôi. Chính bởi sự lừa dối liên tục của đảng nên con người sống trong chế độ xã hội đảng trị thì những người thật thà sẽ bị đảng và xã hội loại bỏ hoặc tiêu diệt và những ai luôn biết nói dối theo đảng thì tồn tại và có thể được đảng đưa lên giữ những chức vụ quan trọng. Như thế là cả một xã hội phải lừa dối nhau để sinh tồn.

Ngược lại trong chế độ dân chủ thì do Nhân dân có mọi quyền làm người của mình, như ứng cử, bầu cử nói lên các sự thật, đình công, biểu tình, tự do báo chí, tự do ngôn luận. Nhờ những quyền ưu việt đó nên những ai dối trá thì đều bị xã hội lên án và khinh bỉ. Nhờ vậy con người sống với con người, từ chính phủ cho đến các tổ chức ban ngành, các cá nhân đều phải thật thà thì mới tồn tại và được xã hội tôn trọng.

Như vậy thì con người trong trong hai chế độ Độc tài và Dân chủ nó hoàn toàn trái ngược nhau về tư cách, đạo đức và nhận thức về xã hội của mình.

ĐCSVN do tình hình thế giới, tình hình Đất nước kinh tế kiệt quệ, đảng từ độc tài khép kín buộc phải chuyển sang độc tài mở cửa (1986-2006). Rồi Việt Nam vào các khối ASEAN, APEC, nên những người lãnh đạo của đảng, của chính phủ đã được tiếp xúc với các chính phủ, các chính khách, cũng như các chuyên gia, các tổ chức quốc tế nhờ vậy nên kiến thức của những ông, bà CS đã được mở mang, tiến bộ dần. Sau đó đến năm 1989 rồi 1991 thì thế giới CS Đông Âu và Liên Xô tan rã, nên trong năm 1991, 7 nhà lý luận hàng đầu của ĐCSVN gồm các ông Lê Hồng Hà, Dương Phú Hiệp, Lê Hồng Tâm, Vũ Hoàng Địch, Phạm Khiêm Ích, Phan Đình Diệu, Bàn Đăng Huy đã được đảng tổ chức "Nhóm nghiên cứu" để tham mưu cho đảng về đề tài "Dân chủ xã hội". Mục đích cuộc nghiên cứu là "Để phê phán và đòi hỏi tiếp tục nghiên cứu có thể - phê phán sâu sắc hơn, nghiêm túc hơn, mạnh mẽ hơn".

Đến năm 1995, thì đã có cuộc họp kín trong đó các ông Phạm Văn Đồng, Võ Văn Kiệt, Vũ Oanh, Nguyễn Mạnh Cầm đã đòi xóa Chủ nghĩa Cộng sản (CNCS) và tên đảng CS. Còn các ông Lê Đức Anh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu thì lại chủ trương vẫn giữ CNCS và tên ĐCS. Như thế là trên chóp bu nội bộ ĐCSVN đã thực sự bị chia rẽ và ý thức dân chủ đã có trong các vị lãnh đạo cao cấp nhất của ĐCSVN.

Khổng Tử có câu : "Đối với bọn tiểu nhân khi thịnh vượng thì tranh giành nhau mà sống, khi suy thoái thì tự bỏ nhau mà sống".

ĐCSVN trong thực tế thì từ khi nắm dược chính quyền cho đến nay đã luôn bị chia rẽ, luôn bị các cuộc tranh giành quyền lực ngấm ngầm trong đảng. Cho nên ông HCM cũng đã bị Lê Duẩn, Lê Đức Thọ mưu sát năm 1968. Đến năm 1986 đổi mới thì các cuộc nội sát trong ĐCSVN còn lớn hơn và nhiều hơn như các vụ Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn Thái, vụ Tổng cục II, vụ T4 chẳng hạn. Theo tôi hiện nay thì trong ĐCSVN đang có nhiều phe cánh đang tranh giành quyết liệt về quyền lực. Như vậy tôi mong các đảng viên ĐCS có tư tưởng Dân chủ cần biết, phân tích nắm tình hình và có phương pháp đấu tranh có hiệu quả.

Hiện ĐCS đang hô hào chống tham nhũng, sự thực thì vì tệ nạn tham nhũng đã lan tràn khắp Nước từ trung ương đến tận làng xã, đến mọi cấp mọi ngành nên đảng không thể chống được. ĐCSVN chống tham nhũng thật thì đảng sẽ chết. Đảng không chống được tham nhũng thì tệ nạn tham nhũng càng phát triển. Bởi vậy sự bất bình trong đảng, trong Nhân dân ngày một lớn, nên đảng cũng phải chết. Theo tôi trong thực tế hiện nay các phe cánh chỉ lợi dụng chống tham nhũng để loại trừ các ê kíp, các cá nhân mà thôi. Nó chẳng khác gì một tên kẻ cướp đi bắt một tên ăn trộm. Như vậy là trong nội bộ đảng do tình thế bức bách mà đảng đã phải tạo ra sự chia rẽ, kẻ thù giữa các phe cánh. Chính vì vậy mà nội bộ ĐCSVN hiện tại không bao giờ yên bình được cả.

Chúng ta biết rằng trong giai đoạn độc tài khép kín năm 1956 thì trong nội bộ đảng có các nhóm trí thức là "Nhân văn, Giai phẩm" đã đấu tranh với ĐCS đòi văn nghệ sỹ tự do, nhưng họ đã bị ĐCS đàn áp, bỏ tù. Trong đó có ông Nguyễn Hữu Đang là thứ trưởng Bộ thông tin tuyên truyền, trưởng ban tổ chức lễ tuyên ngôn độc lập mùng 2/9/1945, hay đại tá Trần Dần, các nhà thơ Lê Đạt, Hoàng Cầm v.v...

Trong giai đoạn độc tài mở cửa từ năm (1990-2000) thì đã có nhiều đảng viên ĐCS cũng như trí thức lên tiếng đòi dân chủ, đa nguyên, họ đều bị ĐCS quản chế hoặc bắt tù như ông Lê Hồng Hà, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Trung Hiếu, Bùi Minh Quốc, Dương Thu Hương, trung tướng Trần Độ v.v...

Nhưng nay giai đoạn cuối của độc tài mở cửa thì các đảng, các tờ báo đối lập đã ra đời công khai đương đầu với ĐCSVN, nhưng đảng chỉ hăm dọa, theo dõi chứ không còn đàn áp khốc liệt như trước nữa.

Chúng ta biết rằng trước Đại hội X, đảng đã hoàn toàn phụ thuộc vào nhóm đại bảo thủ ngu dốt đầy quyền lực là Lê Đức Anh, Đỗ Mười, Trần Đức Lương, Trần Đình Hoan, Phạm Văn Trà, Nguyễn Khoa Điềm. Nhưng sau đại hội X thì ê kíp này đã hết thời và Lê Đức Anh kẻ ma giáo đầy quyền lực trước Hội nghị APEC đã phải trả thẻ đảng ông đang sống và bị mọi người khinh bỉ ở Sài Gòn và hiện các tay chân của Lê Đức Anh, Đỗ Mười đang bị chặt dần.

Như vậy thì diễn biến thời cuộc đang có lợi cho các nhà tranh đấu Dân chủ và thực tế hiện nay dù Đất nước vẫn còn độc tài, còn kinh tế Maphia đảng, Maphia gia đình, nhưng dù chưa có dân chủ. Nhưng đảng đang đưa cả Dân tộc đi theo Chủ nghĩa tư bản văn minh và phải theo luật chơi Quốc tế. Theo tình hình thời cuộc mới thì bắt buộc ĐCSVN phải nới dần tự do, dân chủ cho dân. Đó là xu thế mà đảng không thể cưỡng lại được.

III. Ngoại giao :

Trung Quốc :

Năm 1974, Trung Quốc đã đưa quân chiếm quần đảo Hoàng Sa. Năm 1979, Trung Quốc lại xua quân đánh biên giới phía bắc và hiện quần đảo Trường Sa Trung Quốc đã chiếm một số đảo. Đến năm 2000, thì Việt Nam do yếu thế Trung Quốc đã épViệt Nam nhường 720km2 đường biên giới và sau đó là 12000km2 bờ biển. Thực tế thì Trung Quốc là kẻ thù của Dân tộc Việt Nam.

ĐSCVN do ngu dốt, do tham quyền cố vị muốn giữ lấy độc quyền lãnh đạo nên đã phải dựa vào Trung Quốc để có "Đồng minh, đồng chí". ĐCS đã bất chấp quyền lợi Dân tộc đã nhường đất, nhường biển mà không biết xấu hổ với lịch sử, với tổ tiên của mình. ĐCSVN đã bán Nước thật sự, đó là nỗi nhục của Nhân dân Việt Nam dưới thời CS cai trị. ĐÓ LÀ SỰ THẬT ! Theo tôi 2 đảng CS Trung Quốc và Việt Nam luôn rêu rao 16 chữ vàng, nhưng hiện tại thì cả hai đảng đều không tin nhau và luôn cảnh giác gằm ghè nhau. Sự thực thì ĐCS Trung Quốc đã lợi dụng cơ hội ĐCSVN suy yếu để Trung Quốc chiếm đất, chiếm biển và đô hộ theo kiểu mới Nhân dân Việt Nam. Bởi vậy trong các chóp bu ĐCSVN cũng như những người CS chân chính yêu Nước thừa biết rằng mối quan hệ thân thiện, phụ thuộc vào Trung Quốc là quan hệ với kẻ thù cướp Nước. Chính vì vậy mà trong Nhân dân đang truyền nhau câu “Đi phía Tây mất đảng, đi phía Đông mất Nước”. Giữa mất đảng và mất Nước thì bắt buộc ĐCS phải chọn mất đảng, chứ không thể chọn mất Nước được.

Nước Mỹ :

Chúng ta khẳng định chắc chắn rằng Trung Quốc rất muốn kéo Nhân dân Việt Nam đi theo Trung Quốc để Trung Quốc dễ bề đô hộ, bành trướng. Đồng thời nước Mỹ cũng rất muốn kéo Nhân dân Việt nam đi theo Mỹ để Nước Việt Nam, Nhân dân Việt Nam có chế độ chính trị Tự do, Dân chủ pháp quyền kiểu Mỹ.

Vậy nước Mỹ là nước như thế nào ?

Nước Mỹ là một Nước giàu mạnh về kinh tế, quân sự và Nước Mỹ là một nước sen đầm Quốc tế. Nhưng Nước Mỹ chưa đô hộ, chưa chiếm đất, chiếm biển của Nước nào cả. Nước Mỹ đổ tiền của, sức người, con người ở trên thế giới mục đích giúp các Nước trên thế giới xây dựng chế độ chính trị Tự do, Dân chủ, Đa nguyên và Pháp trị thật sự mà thôi. Khi Nước đó đã có chế độ Dân chủ thì Nước Mỹ không can thiệp vào nội bộ của Nước đó nữa. Như vậy thì quan hệ đồng minh, thân thiện với Mỹ thì hoàn toàn có lợi cho các Đất nước, các Dân tộc chứ không có gì là hại cả.

Quan hệ với Mỹ thì Nước Mỹ bảo vệ, bảo đảm độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ cho Nước đó, đồng thời Nước Mỹ có nhiều nhà khoa học tài ba, nổi tiếng, có nhiều tiền của, có nền khoa học kỹ thuật hiện đại, Nước Mỹ sẽ giúp đào tạo con người, giúp khoa học kỹ thuật và đổ tiền của giúp đỡ các Nước đồng minh của mình nhanh chóng phát triển trong chế độ Dân chủ pháp trị thật sự.

Theo tôi hiện ĐCSVN vẫn đang ngã về Trung Quốc nhiều hơn, nhưng chắc chắn rồi đây các nhà lãnh đạo Việt Nam đã và đang nhìn ra sự hơn thiệt giữa quan hệ với Trung Quốc, hoặc Nước Mỹ, thì ĐCSVN sẽ phải ngã theo hướng có lợi cho Dân tộc là điều tất yếu và tất nhiên khi ngã theo Mỹ thì đảng phải trả Tự do, Dân chủ cho Nhân dân. Đó là xu hướng của thời đại và cũng là ước nguyện của Nhân dân Việt Nam hiện nay.

IV. Nhân dân.

Chúng ta khẳng định rằng Nhân dân ta từ xưa đến nay rất lạc hậu. Chính vì vậy mà khi Dân tộc ta có kẻ thù là Pháp xâm lược, ĐCS với khẩu hiệu "Giải phóng Dân tộc, đánh đuổi thực dân". Nên đảng đã lợi dụng được lòng yêu Nước của Nhân dân ta. Rồi nhờ Trung Quốc, Liên Xô giúp đỡ về con người, vũ khí, tiền của nên ĐCS đã đánh đuổi được thực dân Pháp sau là quân đội Mỹ và rồi "giải phóng miền Nam", thống nhất 2 miền. Còn Nhân dân không hiểu được rằng ĐCS cai trị thì còn tàn ác hơn cả thực dân, phong kiến và Đế quốc.

Hiện nay thì ĐCS vẫn rêu rao khẩu hiệu "Tất cả vì mục tiêu Dân giàu Nước mạnh, xã hội công bằng, Dân chủ, văn minh". Thế mà Nước ta từ hàng ngũ trí thức, công an, bộ đội cho đến Công - Nông dân chưa có thật nhiều hiểu rõ thế nào là Dân chủ cả. (Thật đau lòng cho Dân tộc Việt Nam)

Thật may mắn là nhờ thời đại khoa học kỹ thuật nhờ có Internet, nhờ có truyền hình cáp, nhờ có vệ tinh nên hiện nay thế giới đã được thu nhỏ trong một màn hình và mọi người có thể tìm hiểu và biết dễ dàng.

Chính vì vậy mà ĐCSVN hiện nay không thể cấm đoán được Nhân dân nữa. Cũng chính vì lẽ đó mà tư tưởng Dân chủ ưu việt đang thấm dần từng ngày từ cán bộ đảng, chính phủ, cũng như mọi ban ngành, mọi doanh nghiệp và toàn thể Nhân dân Việt Nam chúng ta. Chắc chắn rồi đây Nhân dân ta sẽ hiểu biết và văn minh hơn và cũng thấy rõ bản chất, sự thật về CS, ĐCS độc tài dối trá.

Tôi xin khẳng định chắc chắn rằng "Nhân dân nghèo nàn lạc hậu thì ĐCS còn lừa được Nhân dân. Còn Nhân dân no ấm, văn minh lên thì ĐCS không thể lừa được Nhân dân nữa, vì vậy ĐCSVN phải mất".

V. Sự khủng hoảng của thế giới

Chúng ta khẳng định rằng : "Các chính phủ và Nhân dân các Nước dân chủ luôn ủng hộ các nhà tranh đấu Dân chủ tại Việt Nam. Còn các chính phủ độc tài thì lại ủng hộ các chế độ độc tài, vì lẽ tự nhiên là "Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu". Còn Nhân dân các Nước độc tài thì với thời đại văn minh ngày nay chắc họ không ủng hộ các chế độ độc tài. Họ chỉ bị các chế độ độc tài lừa hoặc ép buộc mà thôi.

Như thế thì trên thế giới từ Châu Âu, Châu Mỹ đến Châu Úc, Châu Á thì đa số các chính phủ Dân chủ, Nhân dân các Nước Dân chủ đều ủng hộ các nhà đấu tranh cho Dân chủ cả. Còn ủng hộ đảng độc tài Việt Nam thì chỉ có vài ba nước mà thôi. Hiện ĐCSVN vẫn luôn nói : "Làm bạn với tất cả các Nước trên thế giới". Nhưng sự thật thì chả có Nước nào là bạn, là đồng minh với ĐCSVN cả. Dù về ngoại giao thì vẫn có sự đi lại giữa các Nước, nhưng đó chỉ là mối quan hệ làm ăn thuần túy mà thôi, chứ không phải là quan hệ chiến lược thật sự. Hiện nay dù ĐCS đã đưa Việt Nam vào các khối ASEAN, APEC, WTO, nhưng ĐCSVN đang bị cô lập thực sự. Chính vì vậy mà những người đang đấu tranh cho Dân chủ đang thắng, đang được thế giới và Việt kiều ủng hộ.

Ngược lại ĐCSVN đang bị thế giới cũng như Việt Kiều lên án. Bằng chứng là Tòa Đại sứ Mỹ ở Hà Nội đã lên tiếng ủng hộ Khối 8406 và đã gọi những người 8406 là những người yêu Nước.

Còn ĐCS thì ngày 25-01-2006, Nghị viện liên hội châu Âu đã ra nghị quyết số 1481 tựa đề "Nhu cầu kết án Quốc tế về những tội phạm của những chế độ CS toàn trị", mà sau đó nhóm cầm quyền CSVN đã phản đối mạnh mẽ nghị quyết 1481. Hiện ĐCSVN đang run sợ bị thế giới, các nhà trí thức, các nhà sử học cũng như những người CSVN có lương tri và Nhân dân phơi bày các tội ác, các sự thật cho toàn xã hội và thế giới biết và với thời đại khoa học kỹ thuật ngày nay thì chắc rằng đảng không còn có thể che giấu được ai nữa.

VI. Độc tài nhưng hội nhập cơ hội vàng cho Dân tộc Việt Nam.

Chúng ta biết rằng năm 1978, Trung Quốc đi vào kinh tế thị trường. Năm 1986, thì
Việt Nam mở cửa học theo Trung Quốc. Đến năm 1989 thì khối Đông Âu tan rã. Đến năm 1991, Đế quốc Liên Xô cũng tan nốt. Như thế là các định chế CS do ngu dốt tàn ác đã dần tự hủy diệt và chắc chắn rồi đây các Nước còn lại sẽ phải đi vào thế giới Dân chủ, đa nguyên, pháp trị là điều không thể tránh được.

Theo tôi ĐCSVN muốn tồn tại thì chỉ có một cách là độc tài khép kín. Còn khi đảng mở cửa, đổi mới là bắt đầu quá trình tự diệt của ĐCS. Còn hội nhập là quá trình dãy chết của ĐCS.

Nhờ mở cửa đổi mới nên Nước Việt Nam từ một Nước luôn bị thiếu đói trầm trọng (công nhân đồng lương chết đói, nông dân ngày công 2 lạng lúa). Thế mà nay đa số đã có đủ cơm ăn, áo mặc và còn xuất khẩu hàng triệu tấn lương thực nữa.

Còn nếu không mở cửa vẫn theo kinh tế bao cấp của học thuyết Mác - Lênin, thì chắc rằng Nhân dân Việt Nam nay đã chết đói gần hết rồi. Cũng nhờ mở cửa đổi mới nên tư tưởng Dân chủ đã tràn vào trong ĐCS và Nhân dân Việt Nam.

Chính vì vậy mà trong nội bộ ĐCS đã có nhiều người nhìn ra sự ngu dốt, độc tài, tàn ác của CNCS nên đã dũng cảm quay lưng trở thành những nhà tranh đấu cho Dân chủ như Trung tướng Trần Độ, ông Lê Hồng Hà, ông Hoàng Minh Chính,Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Phạm Quế Dương, bà Dương Thu Hương v.v... ngày nay trong Nhân dân đã có đảng đối lập, các tờ báo đối lập ra công khai đấu tranh cho dân chủ.

Từ độc tài khép kín Nhân dân luôn thiếu đói đến độc tài đổi mới mở cửa Nhân dân no ấm phát triển hơn đã cho ĐCSVN một bài học là : "Nhân dân Tự do hơn thì Đất nước phát triển hơn".

Chúng ta thấy rằng nhờ mở cửa, nên các nhà đầu tư nước ngoài đã có quyền làm ăn tại Việt Nam và Việt Nam luôn mong muốn có nhiều nhà đầu tư đổ vào, vì vậy luật pháp của họ đã thâm nhập vào Việt Nam, bắt buộc Việt Nam phải từng bước thay đổi luật lệ cho phù hợp hơn với luật pháp Quốc tế.

Thời kỳ mở cửa đã như vậy thì giai đoạn hội nhập tất nhiên các nhà doanh nghiệp các Nước Mỹ, Châu Âu, Nhật Bản, Đài Loan v.v... sẽ đổ vào làm ăn ngày một nhiều ở Việt Nam. Để thích ứng bắt buộc Nhà nước Việt Nam thay đổi luật pháp phải nhanh hơn thời mở cửa. Nói cho đúng thì dần dần luật pháp Quốc tế sẽ tương đồng với luật pháp Việt Nam. Như thế là từ hội nhập dần dần Việt Nam sẽ đi đến hòa nhập và cũng chính vì thế cái thể chế độc tài, lề lối làm ăn tùy tiện, dối trá rồi sẽ mỗi ngày buộc phải thay đổi dần.

Từ xuất cảng kinh tế, người Nước ngoài cũng xuất cảnh vào Việt Nam tư tưởng Tự do, Dân chủ. Như vậy là tư tưởng Dân chủ đã đi vào Việt Nam thời mở cửa thì nay hội nhập nó sẽ đi vào Việt Nam với tốc độ nhanh hơn. Nói cho đúng thì rồi đây Nhân dân Việt Nam sẽ hiểu thế nào là độc tài đảng trị.

Thời khép kín đảng nhốt Nhân dân vào trong rọ, thời mở cửa thì đảng đã đưa Nhân dân vào ao tù. Còn thời hội nhập thì đảng đang từng bước thả Nhân dân vào sông, vào biển.

Nền kinh tế hội nhập là sự vùng vẫy tự do của các hội (nghiệp đoàn tư doanh chủ độc lập - Tư doanh độc lập, Công nhân độc lập, Nông dân độc lập) mà Đảng không thể không cho phép họ có quyền lập hội và có quyền có tiếng nói riêng của mình. Nói cho đúng là đảng không thể áp đặt và lãnh đạo được họ nữa. Bởi kinh tế thị trường là cuộc cạnh tranh về tiền bạc thật sự. Nên để đảng lãnh đạo các hội đó thì kinh tế các hội đó sẽ chết. Vì làm kinh tế là kinh tế, nó không cần đảng và không cần chính trị, nó chỉ đòi hỏi sự cạnh tranh công bằng mà thôi. Cuối năm 2006, Việt Nam thật sự trở thành thành viên thứ 150 của WTO. Đó là quá trình diễn tiến của thời kỳ mở cửa sang giai đoạn hội nhập. Hội nhập là cơ hội để phát triển Tự do, Dân chủ. Vì vậy tôi mong các nhà chức sắc tôn giáo dù không làm chính trị nhưng mình có quyền mở mang trí tuệ cho Nhân dân.

Bởi vậy tôi mong các vị hãy nói rõ thế nào là xã hội Dân chủ, Tự do, Pháp trị để Nhân dân hiểu. Đồng thời các nhà trí thức, các văn nghệ sỹ hãy lên tiếng đòi Tự do, Dân chủ mạnh hơn nữa với ĐCS. Chúng ta, những người đấu tranh cho Dân chủ và đòi Dân chủ là lấy Dân chủ xử sự với độc tài, lấy sự thật xử sự với dối trá, lấy cái thiện xử sự với cái ác.

Như vậy chắc chắn chúng ta là chính nghĩa nên chúng ta không có gì phải sợ hãi cả và chắc chắn trong hội nhập thì ĐCSVN không thể bắt và bỏ tù dễ dàng được các nhà đấu tranh Dân chủ. Chúng ta biết rằng khi lập một đảng thì cần phải có các yếu tố sau :

- Tài chính để đảng hoạt động và tồn tại.

- Cương lĩnh của đảng như thế nào ?

- Tổ chức của đảng.

- Con người của đảng.

- Đường hướng và sách lược hoạt động.

Hội nhập là cơ hội của Nhân dân trong Nước nhưng cũng là cơ hội của những người Việt hải ngoại. Vì vậy tôi mong các tổ chức, các cá nhân yêu Nước ở Nước ngoài hãy giúp đỡ tài chính cũng như tinh thần cho những tổ chức, các cá nhân đang đấu tranh thật sự. Vì Dân chủ, Tự do ở trong Nước để họ có điều kiện hoạt động và phát triển. @

Phạm Hồng Đức - 11.01.2007

Huyện Thanh Chương tỉnh Nghệ An

Monday, January 22, 2007

Sự ngạo mạn của đảng cộng sản Việt Nam

Tác giả Hữu Hải là một đảng viên cộng sản, lại làm công tác tuyên huấn nên ông thấu hiểu những vấn đề lý luận của đảng cộng sản, những trò bịp bợp, mị dân của họ. Ông sẽ có một loạt bài viết về bản chất của đảng cộng sản Việt Nam. Để tạo điều kiện cho các bạn đọc theo dõi các bài viết của tác giả Hữu Hải, chúng tôi làm cho ông một trang weblog có địa chỉ: www.huuhaivscongsan.blogspot.com

Email: tranvankhoai@gmail.com

Sự ngạo mạn của đảng cộng sản Việt Nam

Sau mười năm(1976-1986) đảng cộng sản Việt Nam áp đặt chế độ tập trung quan liêu bao cấp để điều hành đất nước đã làm cho nền kinh tế nước nhà què quặt ,đất nước tụt hậu so với khu vực và thế giới. Là một nước có thể chế một đảng độc quyền cai trị đất nước, sai lầm này không thể đổ lỗi cho ai được, đó chính là đảng cộng sản.Thay vì đảng phải đứng ra xin lỗi nhân dân vì đã đưa đất nước việt nam, dân tộc Việt Nam yếu kém như hôm nay, thì đảng lại còn ngang nhiên tuyên bố với nhân dân là đảng đã sáng suốt khởi xướng và lãnh đạo đất nước vượt ra khỏi khủng hoảng, cứu nguy cho đất nước đang ở bên bờ vực thẳm, đưa đất nước ta phát triển với tốc độ tăng trưởng cao, bộ mặt kinh tế xã hội có những thay đổi to lớn và đặc biệt năm 2006 là năm đại thắng...

Ai mà chẳng biết ở việt nam mọi quyền lực đều nằm trong tay giới lãnh đạo cộng sản, mọi khởi xướng của bất cứ của một tổ chức hoặc cá nhân nào trái với quan điểm của đảng đều không những không được chấp nhận mà còn bị coi là phần tử chống đối đảng nhà nước. Ai đã đưa đất nước tụt hậu, phải chăng chính nhân dân việt nam? Phải chăng ở Việt Nam ngoài đảng cộng sản cầm quyền còn có một lực lượng nào đó có vai trò quản lý đất nước? Trách nhiệm này nếu không phải là đảng thì còn ai vào đây! Đảng sai lầm thì đảng phải sửa, đó là lẽ đương nhiên, không thể chấp nhận được một khi đảng đã có những những sai lầm nghiêm trọng như vậy mà dám phủi tay và tự nhận mình là người có công lãnh đạo đất nước đạt được những kết quả quan trọng như hôm nay. Chúng ta nhớ lại vào thập kỷ những năm 80 của thế kỷ trước, hệ thống các nước chủ nghĩa xã hội ở Đông Âu đang tan dã, Liên Xô tiến hành công cuộc cải tổ, Trung Quốc tiến hành cải cách. Ở Việt Nam, do xu thế của thời đại lúc bấy giờ nó đòi hỏi cấp bách phải xoá bỏ những rào cản kìm hãm nền kinh tế phát triển. Mặt khác do duy trì chế độ tập trung quan liêu bao cấp quá lâu, dẫn đến nguy cơ tồn vong của chế độ do đảng cộng sản lãnh đạo vì vậy đảng cộng sản Việt Nam đã có những cởi trói trên lĩnh vực kinh tế để phù hợp với phát triển của thời đại mà nếu cố bám gữ lấy nó sẽ bị phá vỡ. Như vậy, cái chính là để duy trì chế độ cầm quyền của đảng, nếu không đổi mới thì chắc chắn sẽ tan dã .Năm 1985, tổng bí thư của đảng lúc bấy giờ là Trường chinh đã tuyên bố:"Đổi mới là sự sống còn của cách mạng việt nam". Vậy là có được nhượng bộ này là do sức ép của thời đại, là sự sống còn của đảng và cũng là việc đi theo Liên Xô, Trung Quốc chứ không phải là phát minh của đảng cộng sản Việt Nam, có chăng là Liên Xô gọi là cải tổ, Trung Quốc gọi là cải cách, còn Việt Nam được gọi là "đổi mới". Cũng cần nói thêm rằng có được sự cởi trói như ngày hôm nay, biết bao nhiêu người đã phải gánh chịu những hậu quả mà không gì bù đắp được vì dám phá rào, đi ngược lại chủ chương của đảng để bứt phá đi lên, điển hình như phong trào khoán chui ở Thái Bình; ở Vĩnh Phú, bí thư tỉnh uỷ Hoàng Kim Ngọc đã bị cách chức và chết do quá uất ức. Như vậy công lao này thuộc về tính tất yếu của thời đại nó đòi hỏi buộc đảng phải có điều chỉnh và có thể nói công lao to lớn nhất là thuộc về nhân dân, vì nhân dân đã chỉ ra cho được những hạn chế, những yếu kém của đảng mà hàng chục năm đảng đã phạm sai lầm .Đúng như luật sư Nguyễn văn Đài, nhà đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền Việt Nam đã nói: “đáng lẽ ra đảng cộng sản Việt Nam phải biết ơn nhân dân Việt Nam mới đúng vì trên thế giới không có một dân tộc nào chấp nhận một chính đảng đã phạm sai lầm trong nhiều thập kỷ như vậy”. Tự nhận mình là người khởi xướng và lãnh đạo thành công về những thành quả mà nhân dân ta đã giành được bằng cả mồ hôi ,nước mắt và cả tính mạng nữa là sự phủ định công lao to lớn của nhân dân điều đó là không thể chấp nhận được.

Bất cứ người dân nào cũng phấn khởi vì thực tế đất nước từ ngày mở cửa kinh tế xã hội đã có nhiều đổi thay, đời sống nhân dân có bước cải thiện. Qua đây lại càng chứng minh đựơc nhân dân ta rất cần cù, thông minh sáng tạo trong lao động sản xuất, chỉ xin đừng có một cơ chế nào đó kìm hãm sự tự chủ, sáng tạo của nhân dân thì nhân dân ta sẽ chẳng chịu thua kém ai . Thực tế cho thấy từ khi đảng cộng sản nới dây trói cho nhân dân, với thời gian chưa dài nhưng kết quả đã cho thấy dân tộc Việt Nam có thể sánh vai với nhân dân các nước trên thế giới.

Chúng ta có thể khẳng định rằng thành công sau 20 năm mở cửa là do các yếu tố sau đây:

Một là do sự lao động cần cù, sáng tạo của nhân dân ta đã biết vận dụng thời cơ để làm giàu chính đáng, bởi cơ chế chói buộc đã kìm hãm nhiều năm, nay khi có một chút cơ hội, nhân dân ta đã biết tận dụng một cách triệt để.

Hai là do có cơ chế mở cửa, các nhà đầu tư nước ngoài ào ạt đầu tư vào việt nam, làm cho quy mô phát triển lớn, đẩy tốc độ tăng trưởng kinh tế lên cao.

Ba là kiều bào Việt Nam ở các nước trên thế giới đã chuyển tiền về nước cho người thân đầu tư phát triển, kể cả xoá đói giảm nghèo, góp phần đáng kể vào phát trển đất nước.

Bốn là lực lượng xuất khẩu lao động của ta đã góp phần quan trọng không những cho gia đình, người thâncủa họ khấm khá lên mà còn đóng góp khoản thu khá lớn cho nhà nước.

Năm là chúng ta đã tập trung cao độ để tranh thủ khai thác tài nguyên thiên nhiên một cách không thương tiếc, cho đó là của trời cho, đặc biệt là dầu khí, mặc dù mọi người đều biết bán dầu khí thô ví như người nông dân bán thóc non, lời lãi thì nước ngoài ăn hết, chia chác cho ta phần ít ỏi, nhưng vì mục tiêu đẩy nhanh kinh tế phát triển, lấy lại lòng tin của của quần chúng nhân dân, đảng đã chỉ đạo nhanh chóng khai thác, thuê nước ngoài khai thác một cách vô tội vạ.

Sáu là nền kinh tế nước ta ở xuất phát điểm rất thấp, bị trói buộc nhiều năm nay nên khi được thả lỏng thì sự bứt phá đi lên bao giờ cũng nhanh hơn, đó là điều dễ hiểu, nó như một cơ thể con người, đang bị ốm yếu nằm liệt giường, khi dùng thuốc đúng bệnh thì sức khoẻ phục hồi nhanh chóng.

Bẩy là có sự nhượng bộ của đảng cộng sản Việt Nam chấp nhận sự vận hành của cơ chế thị trường, rút ngắn lại bàn tay dài mà trước đây đã với đến tận ngóc nghách trong các quan hệ kinh tế. Có thể nói đây là nguyên quan trọng nhất, nguyên nhân của mọi nguyên nhân để nền kinh tế có sức bứt phá đi lên.

Như vậy là khỏi cần đảng phải thông minh sáng tạo, khởi xướng gì hết mà chỉ cần nới lỏng cho nhân dân có quyền tự chủ của mình thì nhân dân đã biết cách làm giàu cho đất nước.

Chúng ta tự đặt câu hỏi trong suốt hơn 30 năm qua (kể từ năm 1975 đến nay), đảng cộng sản Việt Nam đã có quyết sách gì để đưa đất nước phát triển kịp với nhịp độ của các nước khu vực và thế giới? Câu trả lời sẽ là chưa, chưa hề có. Do chỉ có một đảng mà trực tiếp cầm quyền nên tất cả các chủ chương đường lối, các nghị quyết đề ra bao giờ cũng bảo vệ lợi ích của chính mình, đặt lợi ích của mình lên trên hết. Chúng ta thấy các nghị quyết của đảng lúc nào cũng đưa ra những từ ngữ phù phiếm như: Lợi ích của đảng và lợi ích của dân tộc là một; nào là đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của dân tộc…Xin thưa trên thế giới này không có một chính đảng nào, không có một nhà nước nào lại nói không vì lợi ích của dân tộc mình. Vấn đề là hãy xem họ làm thế nào vì dân tộc của họ. Nếu đảng cộng sản Việt Nam hành động vì lợi ích của dân tộc mình thì sao cái lợi ích cao nhất, thiêng liêng nhất của dân tộc, đó là quyền con người, bao gồm quyền tự do dân chủ, quyền được tự quyết về vận mệnh của đất nước mình, quyền được quyết định về người đại biểu của mình, quyền được tự do bầu cử, ứng cử, quyền được tự do hội họp, tự do ngôn luận…lại không được thực hiện ở Việt Nam. Họ thừa biết rằng chế độ độc đoán chuyên quyền của họ đã làm cho đất nước lụi bại, nhân dân bất bình, vậy mà họ vẫn cố đấm ăn xôi . Đó chính là vì họ luôn đặt lợi ích của họ lên trên lợi ích của dân tộc.

Nếu như trong những năm 50 của thế kỷ trước, đảng tiến hành cuộc cách mạng cải cách ruộng đất, đảng đã phạm sai lầm nghiêm trọng và chính thức đã công khai xin lỗi nhân dân, thì việc sai lầm của đảng sau 10 năm áp đặt cơ chế tập trung, làm cho nền kinh tế nước ta suy sụp,đảng không hề có một lời xin lỗi nhân dân, có lẽ đây là một chính đảng có một không hai trên thế giới này. Thay cho lời xin lỗi, đảng cộng sản Việt Nam tiến hành cái gọi là "tiến hành công cuộc đổi mới", mà đỉnh cao là đại hội lần thứ 6 của đảng. Thực chất đây là một đại hội sửa sai của đảng. Gọi là đổi mới nhưng chẳng có gì mới. Cái mà đổi mới của đảng thì các nước trên thế giới đã đi cách đây hàng 100 năm. Việc tự xưng là người khởi xướng, lãnh đạo thành công "công cuộc đổi mới" là sự mị dân,coi thường dân, hành động đó đáng phải được lên án.

Ngày nay, khi mà chung ta đã và đang hội nhập khu vực và thế giới, hoạt động kinh tế đang tự nó phá vỡ những rào cản để bắt nhịp với sự phát triển của toàn cầu hoá. Chế độ độc đảng và trực tiếp cai trị đất nước đã trở thành tội lỗi, vì nó kéo lại lịch sử trở về thời kỳ xa xưa, thời kỳ độc tài, dã man. Hơn lúc nào hết, đảng cộng sản Việt Nam hãy hành động vì lợi ích của dân tộc trong khi còn có thể. Tiếp diễn thái độ ngạo mạn, hành động phương hại đến dân tộc việt nam, đi ngược lại lợi ích của dân tộc là trái với lương tâm, đạo đức,sớm muộn sẽ bị lịch sử đào thải, phế truất. Mong rằng đảng cộng sản Việt Nam đừng tiếp tục lấn sâu về những sai lầm của mình. Toàn dân tộc Việt Nam đang mong đợi sự sám hối của đảng cộng sản Việt Nam./.

HỮU HẢI

Hãy để cho Nhân dân quyết định

HÃY ĐỂ CHO NHÂN DÂN TỰ QUYẾT ĐỊNH NGƯỜI ĐẠI BIỂU CHO CHÍNH MÌNH

Là nước thuộc địa nửa phong kiến, nhân dân Việt Nam chịu nhiều đau khổ do thực dân Pháp đô hộ và giai cấp phong kiến áp bức bóc lột. Các tầng lớp nhân dân lao động khát khao có được độc lập, tự do, thoát khỏi cảnh lầm than nô lệ. Độc lập dân tộc đã trở thành xu thế tất yếu của thời đại, chế độ phong kiến đã trở thành lỗi thời kìm hãm phát triển.

Đảng cộng sản Việt Nam ra đời, với các khẩu hiệu: “Đánh đuổi thực dân Pháp lật đổ chế độ phong kiến giành chính quyền về tay NHÂN DÂN; Xây dựng một nhà nước của dân, do dân và vì dân”. Cương lĩnh chính trị của Đảng cộng sản Việt Nam năm 1930 đã chỉ ra rằng: sau khi hoàn thành cuộc cách mạng dân tộc, dân chủ nhân dân, đưa cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội, bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa, chủ nghĩa xã hội là một chế độ tốt đẹp nhất, ở đó không còn chế độ người bóc lột người, mọi người đều được làm chủ cả về kinh tế, chính trị, văn hoá-xã hội; một xã hội do Đảng cộng sản lãnh đạo, đội quân tiên phong của giai cấp công nhân, người đầy tớ trung thành của nhân dân, Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của NHÂN DÂN, lợi ích của dân tộc. Toàn thể NHÂN DÂN Việt Nam hãy đoàn kết xung quanh Đảng mà hạt nhân của nó là ban chấp hành trung ương để tiến hành thành công cuộc cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản.

Với những khẩu hiệu rất đi vào lòng người, đánh trúng vào lòng khát khao của toàn dân tộc đang bị áp bức, bóc lột, đã tạo ra động lực to lớn, huy động được mọi lực lượng của toàn dân dân tộc đi theo Đảng, không sợ hy sinh gian khổ, đã làm nên cuộc cách mạng tháng Tám thành công, nhà nước công nông đầu tiên ở Đông Nam Châu Á ra đời, kháng chiến bùng nổ, hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng, nhân dân các dân tộc Việt Nam lại tiếp tục tiến hành cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, làm nên Điện Biên lịch sử, Hoà bình lập lại, cuộc kháng chiến “chống Mỹ cứu nước” lại tiếp diễn, nhân dân Việt Nam lại nguyện một lòng đi theo Đảng, lớp lớp thanh niên lên đường “giải phóng” miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Sau hơn 30 năm chiến đấu, gian khổ hy sinh, miền Nam hoàn toàn “giải phóng”, nước nhà thống nhất cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội, cuộc cách mạng giải phóng dân tộc của Đảng cộng sản Việt Nam đã thành công. Niềm hân hoan tràn đầy về tự hào dân tộc, tự hào về Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh đã lãnh đạo nhân dân Việt Nam hoàn thành sứ mệnh lịch sử vẻ vang của dân tộc. Đảng cộng sản Việt Nam đã từng tổng kết (xin được trích đại ý): “có được những thắng lợi to lớn như vậy đó là nhân dân Việt Nam có truyền thống yêu nước, chống giặc ngoại xâm; dân tộc Việt Nam có được một Đảng quang vinh gánh vác lấy sứ mệnh lịch sử của dân tộc…”. Phải chăng Đảng cộng sản Việt Nam là một đảng vĩ đại??? Công bằng mà nói cũng có những thời điểm Đảng thật “vĩ đại”, Đảng “vĩ đại” ở chỗ : Đảng đã biết khoét sâu nỗi đau của dân tộc bị thực dân đô hộ và chế độ phong kiến bóc lột tàn nhẫn nhân dân lao động, trong lúc người dân đang chịu cảnh lầm than nô lệ khao khát thoát khỏi cảnh áp bức, mong mỏi có được tự do mong mỏi có cơm ăn, áo mặc, thì một luồng sinh khí mới thổi vào lòng dân, cuốn hút nhân dân sẵn sàng xả thân mình để giành lấy “độc lập tự do”. Đó là cái “vĩ đại” của Đảng chăng???!!!

Đúng như vậy: nước nhà độc lập, tổ quốc thống nhất, cả nước đi lên: “chủ nghĩa xã hội”, nhân dân Việt Nam càng nhận thấy các mục tiêu của Đảng ngày càng xa rời thực tế, những người suốt đời đã hy sinh cho lý tưởng của Đảng ngày càng thấy hẫng hụt bởi các mục tiêu của Đảng ngày càng chứng tỏ rằng đã không thể thực hiện được; lý tưởng của Đảng ngày càng xa rời thực tế, xã hội ngày càng bất công, dân chủ ngày càng bị thắt chặt, bóc lột vẫn tiếp diễn, chỉ khác là trước đây số người bóc lột ít hơn (chỉ có địa chủ, cường hào), thì ngày nay được thay bằng một tầng lớp quan lại cộng sản với số lượng nhiều hơn, hình thức bóc lột tinh vi, xảo quyệt hơn. Thử hỏi trong xã hội Việt Nam ai giàu có hơn được những người Đảng viên cộng sản??? Muốn làm giàu nhanh, chỉ có một con đường duy nhất đó là tiến thân có chức quyền và muốn có được chức quyền tất yếu phải vào Đảng và chỉ có vào Đảng thì mới được đề bạt, cất nhắc.

Như vậy chính Đảng đã dùng những chiêu bài độc lập dân tộc dân chủ và chủ nghĩa xã hội để tung hứng, hô hào nhân dân đi theo Đảng, coi nhân dân là công cụ, là phương tiện để thực hiện mục đích của Đảng. Khi đã giành được mục đích thì Đảng quay lưng lại với nhân dân. Thật là quá muộn khi mà đến bây giờ Đảng mới tìm mọi cách để lấy lại lòng tin của nhân dân. Chính Lênin đã chỉnh huấn Đảng cộng sản Liên Xô rằng: “khuyết điểm lớn nhất, hay nói cách khác nguy cơ của một Đảng cầm quyền là duy trì quá lâu những ưu điểm của mình”. Sai lầm lớn nhất của Đảng cộng sản Việt Nam là luôn tự cho mình là lực lượng duy nhất, được nhân dân tin yêu, vì nhân dân đã một lòng đi theo đảng trong suốt cuộc cách mạng giải phóng dân tộc, nay nhân dân cũng sẽ tiếp tục đi theo đảng trong sự nghiệp xây dựng đất nước. Thực tế đến nay chưa ai dám đứng ra tổ chức trưng cầu dân ý để có số liệu chính xác, nhưng dám chắc rằng phần lớn quần chúng nhân dân đã từ lâu không còn tin vào Đảng cộng sản nữa rồi, trong đó có phần không nhỏ bất bình với Đảng. Bởi vì chính Đảng đã không thực hiện những điều hứa với dân, cộng theo đó là đa số Đảng viên có chức quyền đã bị thoái hoá, đồi bại, làm cho nhân dân phẫn nộ. Đảng cộng sản đã không chứng tỏ được là đội quân tiên phong, là lực lượng duy nhất được nhân dân thừa nhận là người đại diện cho nhân dân, đại diện cho lợi ích của dân tộc Việt Nam và như vậy Đảng sẽ không và không thể giữ mãi cương vị cai trị đất nước.

Sau bao nhiêu năm đi trái với quy luật, lấy sự duy ý trí của đảng áp đặt lên các quan hệ kinh tế, làm cho đất nước tụt hậu so với các nước khu vực và thế giới. Đảng cộng sản Việt Nam đã có bước thoả hiệp đó là: đã có những điều chỉnh quan trọng phù hợp với qui luật phát triển, chấp nhận sự vận hành của cơ chế thị trường, thừa nhận các qui luật kinh tế tồn tại khách quan, ghi nhận nhiều thành phần kinh tế cùng tồn tại bình đẳng…Tuy nhiên Đảng chưa thật sự “cởi trói” cho nền kinh tế phát triển vì tất cả các hoạt động kinh tế đều gắn tính định hướng xã hội chủ nghĩa; vừa nói các thành phần kinh tế bình đẳng, vừa nói kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo trong nền kinh tế quốc dân. Nếu tiếp tục vận hành theo cơ chế này thì có nghĩa là vẫn có sự kìm hãm phát triển. Tuy nhiên đây chỉ là duy ý chí, cố gắn cái “mác” của Đảng vào để duy trì sự kiểm soát. Thực tế thì các quan hệ kinh tế đã và đang tuột khỏi tầm tay với của Đảng, cũng như trong nguyên tắc “tập trung dân chủ” của Đảng. Không thể có cùng một lúc vừa có tập trung, lại vừa có cả dân chủ, đã có tập trung thì không có dân chủ, dân chủ mà tập trung thì thứ dân chủ đó chỉ là ngụy trang cho bản chất độc đoán chuyên quyền của đảng cộng sản; nó chỉ là công cụ để phục vụ mục đích tập trung trong thời đại ngày nay khi mà dân chủ nó đang là xu thế tất yếu. Chính vì vậy quá trình thực hiện nguyên tắc này đã làm cho Đảng ngày càng độc đoán chuyên quyền.

Chính chủ nghĩa MácLênin đã đưa ra luận điểm vô cùng sai trái rằng: “cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng, điều kiện kinh tế quyết định thái độ chính trị-xã hội”. Khi Đảng cộng sản đã chấp nhận nền kinh tế nhiều thành phần cùng tồn tại thì theo đó phải có hệ thống chính trị thích ứng với nó. Không thể duy trì mãi chế độ độc Đảng, đó là quy luật. Lịch sử sẽ phán xét những người cố tình níu kéo duy trì chế độ độc đảng và trực tiếp cầm quyền, vì nó là nguyên nhân duy nhất kìm hãm sự phát triển của đất nước. Nói như cụ Hoàng Minh Chính, nhà ly khai, nhà đấu tranh cho dân chủ Việt Nam đã nói: “chế độ độc đảng nó như bình sữa vô tận giành riêng cho giới lãnh đạo cộng sản”. Đúng như vậy, không phải giới lãnh đạo cộng sản không biết mà hiểu biết rất rõ là đằng khác. Vấn đề là khi chấp nhận đa nguyên thì quyền lực chính trị bị chia sẻ, cùng với nó là quyền lợi kinh tế bị mất đi, “bình sữa” dành riêng cho giới lãnh đạo cộng sản sẽ không còn nữa, vì vậy bằng mọi giá phải duy trì lấy nó. Trong thực tế chúng ta đã nghe lúc nào Đảng cũng tuyên bố: quyền lãnh đạo của Đảng là không thể chia sẻ. Tuy nhiên qui luật là qui luật, những ai đi trái với qui luật sẽ bị qui luật trừng phạt.

Nhận thức được tính tất yếu của thời đại, dám hy sinh những quyền lợi riêng của mình để vì lợi ích của toàn dân tộc, của đất nước, đó cũng là hành động cao cả, lịch sử ghi nhận, nhân dân trân trọng. Không sao cả nếu Đảng cộng sản vẫn được nhân dân tin yêu thì quyền lãnh đạo của Đảng đâu có mất đi, chế độ đa nguyên chính trị nó chỉ tạo ra động lực thúc đẩy xã hội phát triển tốt lên mà thôi. Không phải một đảng phái khác ra đời là giành giật lấy quyền lãnh đạo của đảng cộng sản. Nhân dân sẽ quyết định ai sẽ là đại diện cho nhân dân đứng ra QUẢN TRỊ đất nước, chứ không phải là CAI TRỊ đất nước, và chỉ có nhân dân mới có quyền đó. Không ai và không bất cứ ai có quyền tự cho mình là đại diện nhân dân Việt Nam, và dân tộc Việt Nam. Đó là chân lý, với ý nghĩa đó, Đảng cộng sản Việt Nam hãy trả lại cho dân tộc Việt Nam cái quyền mà hơn 60 năm qua Đảng đã cố bám giữ lấy, bất chấp công lý đã lên tiếng đòi lại.

Hà nội, tháng 12/2006 Hữu Hải

Một đảng viên lâu năm của Đảng cộng sản Việt Nam